TAI NẠN LAO ĐỘNG - NỖI ĐAU KHÔNG CỦA RIÊNG AI

TAI NẠN LAO ĐỘNG - NỖI ĐAU KHÔNG CỦA RIÊNG AI

15 năm liệt giường vì tai nạn lao động
Hạnh phúc bình dị đối với một con người là có một việc gì đó để làm, có một người để yêu và có một cái gì đó để hy vọng. Nhưng đối với anh Nguyễn Ngọc Thanh ở tổ 8, Phường Minh Khai, Thành phố Phủ Lý, Hà Nam thì điều này là vấn đề không thể. 15 năm qua là quãng thời gian đầy đau khổ quẩn quanh trên chiếc giường chưa đầy 2m2.

Anh là con thứ hai trong gia đình có 6 anh em, vì  hoàn cảnh gia đình nghèo khó nên chưa học hết cấp hai anh đã phải lặn lội vào Nam lập nghiệp, với hi vọng “đổi đời”. Tại đây, anh xin được vào làm công nhân cho một xí nghiệp VLXD đường sắt Thuận Hải. Trớ trêu thay chưa làm được bao lâu thì bất ngờ một tai nạn lao động kinh hoàng đã giáng xuống con người anh khi anh chỉ vừa mới 23 tuổi – cái tuổi đang là sự khởi đầu thuận lợi cho sự nghiệp của một con người.

Ngày 10/6/1996, trong một lần đi lắp điện cho xí nghiệp, anh đã bị xẩy chân, ngã giáo và được đưa đi cấp cứu tại bệnh viện Chợ Rẫy trong tình trạng hết sức nguy kịch.
Khi biết tin anh bị tai nạn, bố mẹ anh “nước mắt ngắn, nước mắt dài” chạy đôn chạy đáo vay mượn khắp nơi để có tiền vào Nam chăm sóc anh.
Các bác sĩ kết luận anh bị gãy cột sống lưng, hai chân rập nát cần phải mổ gấp thì mới mong cứu sống được tính mạng.

Chữa trị gần hai năm trong bệnh viện, bệnh tình anh không hề thuyên giảm, mà lại càng thêm trầm trọng hơn. Đôi chân anh dường như bị tê liệt hoàn toàn. “Còn nước, còn tát”, gia đình vội chuyển anh ra ngoài bắc chữa trị tại bệnh viện Việt Đức, sau đó lại chuyển lên Xanh – Pôn, nhưng vẫn không có kết quả.
Đã nghèo lại càng trở nên nghèo hơn, để chữa trị cho anh mọi của cải trong gia đình đều không cánh mà bay, còn mỗi mảnh đất là tài sản duy nhất của cả gia đình thì cũng phải hi sinh bán đi để lấy tiền chữa trị với hi vọng “còn người thì còn của” nhưng tất cả đều chìm trong vô vọng. Các bác sỹ kết luận anh bị thương tật 91% và không có khả năng bình phục.

Tai nạn đã tàn phá nặng nề gia đình anh. Ông Lê Duy Thu, bố anh Thanh năm nay đã 76 tuổi đời, mái tóc ông đã bạc trắng nhưng hiện tại vẫn luôn nơm nớp lo sợ với số nợ gần 100 triệu đồng vay mượn anh em và bà con lối xóm để chạy chữa cho anh. Đây thực sự là số tiền vượt ngoài khả năng đối với bản thân ông và cả gia đình.

Trong căn nhỏ hẹp là hình ảnh chàng trai liệt toàn thân nằm “án binh bất động” trên chiếc giường nhỏ xíu chỉ đủ chỗ cho hai con người. Tai nạn kinh hoàng đã cướp mất tuổi thanh xuân của anh và lấy đi tất cả những hoài bão và ước mơ của anh khi vừa mới đang ở độ chín.
15 năm nay ngày nào anh cũng khóc ròng bất lực trên chiếc giường với những nỗi đau đang ngày đêm hành hạ và rằng xé tâm can, đặc biệt vào những lúc “trái gió trở trời”. Mọi sinh hoạt cá nhân hàng ngày của anh đều do hai người cha mẹ già lo liệu. Tâm thần anh nhiều lúc lại không minh mẫn, nên việc chăm sóc anh cũng rất khó khăn.

Ở cái tuổi 39 nhưng trông anh già và yếu ớt hơn rất nhiều so với tuổi đời còn trai trẻ của mình, dáng người mảnh khảnh như một chiếc lá lúa đang nằm thoi thóp trên chiếc giường ọp ẹp, bạc màu sơn đã gắn bó với anh suốt chặng đường 15 năm nay.
  Nguồn tin:Theo vnmedia
  An Điền Safety
Địa chỉ: 83 Tân Vĩnh, P.6, Q4, TP. Hồ Chí Minh
Điện thoại:
(08) 6261 8936 – 6261 8935
E-mail: 
andien@bienbaoantoan.com
Website: www.bienbaoantoan.com

Nhận xét

Bài đăng phổ biến